Sư đệ Giới Trần là một chú tiểu dễ thương. Đối với người ngoài, chú hay
mắc cỡ, e thẹn, chỉ cần nói vài câu với các thí chủ là mặt chú đã đỏ như
gấc, nhưng chú lại được chú ý nhất chùa, các thí chủ khấn Phật xong,
thế nào cũng hỏi thăm tiểu Giới Trần vài câu.
Mấy năm nay, tiểu Giới Trần lớn thêm vài tuổi, cũng bớt đi tánh e thẹn, song chú không quen thổ lộ quan điểm của mình. Dù vậy, chú có một sở thích mà cả chùa ai cũng biết, đó là thích xem pháo hoa.
Gặp khi lễ hội, Giới Trần thường leo lên nơi cao nhất của chùa, nhìn về hướng trấn Diểu, vui vẻ xem người dân dưới trấn bắn pháo hoa. Khi pháo hoa từ dưới đất vọt mạnh lên không trung, tủa ra những sắc màu đẹp mắt, niềm vui trên gương mặt của chú còn sáng hơn cả ánh pháo.
Nhớ lần nọ, mấy chú tiểu chùa hay tin siêu thị nhỏ dưới trấn mừng lễ tròn năm khai trương, nghe nói họ chuẩn bị một vài hoạt động, còn mua rất nhiều pháo, nhất định là sẽ có tiết mục bắn pháo hoa. Quả thật, đây là dịp tốt để Giới Trần xem cho no mắt, vì trước đó pháo hoa chỉ được bắn vào lúc giữa đêm giao thừa, không thể xuống núi xem, lần này các chú còn có thể đi dạo trấn nữa.
Đến ngày lễ mừng tròn năm của siêu thị, Giới Sân bận việc, nên chỉ có Giới Ngạo dẫn hai tiểu sư đệ xuống trấn xem pháo hoa. Mấy chú đi chơi đến gần tối mới về.
Qua mấy bữa sau, Giới Sân chợt nhớ chuyện xem bắn pháo hoa, lúc ăn cơm, bèn hỏi: Bữa xem bắn pháo hoa chắc đẹp lắm phải không, kể cho huynh nghe đi!
Giới Trần không hồ hởi như mọi khi, hắn nói: Pháo hoa không đẹp như em tưởng tượng, sau đó bận xem các trò vui khác nên không nhớ rõ lắm!
Thì ra, hôm đó là ban ngày, Giới Trần thích xem pháo hoa, chỉ là pháo hoa được bắn vào ban tối, ánh sáng rực lên giữa màn đêm, còn ban ngày thì ngoài âm thanh ra, pháo hoa chẳng có màu sắc gì đặc biệt.
Rất nhiều người hy vọng có cơ hội phóng ánh sáng của mình để thu hút sự chú ý của mọi người. Nhưng xem ra, nếu chỉ biết cách phóng không thôi chưa đủ, mà quan trọng còn phải biết cách để chiếu sáng vào lúc nào, vào nơi nào, như vậy thì ánh sáng mới tỏa ra hết sắc màu của nó.
Mấy năm nay, tiểu Giới Trần lớn thêm vài tuổi, cũng bớt đi tánh e thẹn, song chú không quen thổ lộ quan điểm của mình. Dù vậy, chú có một sở thích mà cả chùa ai cũng biết, đó là thích xem pháo hoa.
Gặp khi lễ hội, Giới Trần thường leo lên nơi cao nhất của chùa, nhìn về hướng trấn Diểu, vui vẻ xem người dân dưới trấn bắn pháo hoa. Khi pháo hoa từ dưới đất vọt mạnh lên không trung, tủa ra những sắc màu đẹp mắt, niềm vui trên gương mặt của chú còn sáng hơn cả ánh pháo.
Nhớ lần nọ, mấy chú tiểu chùa hay tin siêu thị nhỏ dưới trấn mừng lễ tròn năm khai trương, nghe nói họ chuẩn bị một vài hoạt động, còn mua rất nhiều pháo, nhất định là sẽ có tiết mục bắn pháo hoa. Quả thật, đây là dịp tốt để Giới Trần xem cho no mắt, vì trước đó pháo hoa chỉ được bắn vào lúc giữa đêm giao thừa, không thể xuống núi xem, lần này các chú còn có thể đi dạo trấn nữa.
Đến ngày lễ mừng tròn năm của siêu thị, Giới Sân bận việc, nên chỉ có Giới Ngạo dẫn hai tiểu sư đệ xuống trấn xem pháo hoa. Mấy chú đi chơi đến gần tối mới về.
Qua mấy bữa sau, Giới Sân chợt nhớ chuyện xem bắn pháo hoa, lúc ăn cơm, bèn hỏi: Bữa xem bắn pháo hoa chắc đẹp lắm phải không, kể cho huynh nghe đi!
Giới Trần không hồ hởi như mọi khi, hắn nói: Pháo hoa không đẹp như em tưởng tượng, sau đó bận xem các trò vui khác nên không nhớ rõ lắm!
Thì ra, hôm đó là ban ngày, Giới Trần thích xem pháo hoa, chỉ là pháo hoa được bắn vào ban tối, ánh sáng rực lên giữa màn đêm, còn ban ngày thì ngoài âm thanh ra, pháo hoa chẳng có màu sắc gì đặc biệt.
Rất nhiều người hy vọng có cơ hội phóng ánh sáng của mình để thu hút sự chú ý của mọi người. Nhưng xem ra, nếu chỉ biết cách phóng không thôi chưa đủ, mà quan trọng còn phải biết cách để chiếu sáng vào lúc nào, vào nơi nào, như vậy thì ánh sáng mới tỏa ra hết sắc màu của nó.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét