Lâu lâu, Mao Sơn lại có khách hành hương ghé đến tham quan. Gặp lúc thời tiết tốt, khách nhiều hơn đôi chút; gặp khi thời tiết xấu, khách ít đi dăm phần.
Vào những ngày đẹp trời, Giới Sân thường thích vào đám cây rừng gần đó để đọc kinh sách. Buổi sáng hôm ấy, Giới Sân cầm quyển kinh chuẩn bị bước đi ra, đang mở cổng chùa thì chợt nhìn thấy có hai thí chủ một nam, một nữ đang đứng lớ ngớ ở đó. Hai thí chủ trông thấy tiểu liền tiến đến gần, lịch sự hỏi thăm về địa hình của núi. Thì ra hai người này đi du lịch theo kiểu tự do, vừa du ngoạn đến Mao Sơn.
Tiểu giới thiệu sơ qua một vài phong cảnh Mao Sơn, vẽ sơ sơ vài đường để thí chủ nhìn thấy mà tham quan cho dễ.
Nữ thí chủ chợt hỏi: Địa thế núi này rất vắng vẻ, lại chưa được khai phát, vậy trong núi có thú dữ không? Tiểu cười lắc đầu, tuy Mao Sơn có không hiếm động vật, nhưng chỉ là một vài chú sóc hoặc thỏ hoang, rất hiếm loại động vật lớn và hung dữ. Nếu luận về thể hình, thì chú chó Giới Ngôn của chùa cũng thuộc vào hàng top ten!
Hẳn nhiên, tiểu cũng nhắc nhở cô Phật tử rằng, tuy núi không có các loại thú dữ, nhưng cũng không hiếm các loài côn trùng như kiến, chuột, rắn... Hai người lắng nghe lời dặn dò xong, liền vào núi tham quan.
Giới Sân thật cũng có nhân duyên với hai người đó. Lúc rảnh rỗi buổi chiều, tiểu đang quét sân, định hốt rác đem đổ ra ngoài, vừa mở cửa chùa, lại gặp hai thí chủ. Có lẽ không nghĩ có chuyện trùng hợp xảy ra, nên hai bên cứ ngẩn người ra, rồi cười.
Hai vị thí chủ nói, họ tham quan cả ngày, đi vòng hết Mao Sơn; tuy ở đây không phải chốn danh lam thắng cảnh, nhưng phong cảnh thiên nhiên trong lành, an tịnh khiến họ rất vui, chụp nhiều hình, thu hoạch cũng được nhiều thứ. Chợt cô Phật tử hỏi tiểu, không biết chùa có máy vi tính hay không, vì bộ nhớ máy ảnh của cô đã đầy, cần chuyển hình vào ổ USB.
Tiểu dẫn hai người vào phòng vi tính, đúng lúc Giới Ngạo đang ở trong đó, hai thí chủ người chọn hình, người hưng phấn kể cho hai tiểu nghe việc chụp hình hồi trưa. Những cảnh này không có xa lạ gì với các tiểu, nhưng họ có góc nhìn nghệ thuật, nên chụp ảnh rất đẹp.
Thí chủ đang mở từng tấm ảnh cho hai tiểu xem, khi đến tấm nữ thí chủ chụp trong rừng trúc, Giới Ngạo chợt chen vào một câu: Tấm ảnh chụp chung này thật đẹp!
Giới Sân nhìn tấm ảnh, chỉ thấy một mình cô ta đang đứng trong đám trúc, đâu có chụp chung với ai; hai người kia cũng thắc mắc, và cả ba ngạc nhiên nhìn Giới Ngạo. Tiểu ta đưa tay chỉ vào tấm hình, nói: Huynh nhìn đi!
Vào những ngày đẹp trời, Giới Sân thường thích vào đám cây rừng gần đó để đọc kinh sách. Buổi sáng hôm ấy, Giới Sân cầm quyển kinh chuẩn bị bước đi ra, đang mở cổng chùa thì chợt nhìn thấy có hai thí chủ một nam, một nữ đang đứng lớ ngớ ở đó. Hai thí chủ trông thấy tiểu liền tiến đến gần, lịch sự hỏi thăm về địa hình của núi. Thì ra hai người này đi du lịch theo kiểu tự do, vừa du ngoạn đến Mao Sơn.
Tiểu giới thiệu sơ qua một vài phong cảnh Mao Sơn, vẽ sơ sơ vài đường để thí chủ nhìn thấy mà tham quan cho dễ.
Nữ thí chủ chợt hỏi: Địa thế núi này rất vắng vẻ, lại chưa được khai phát, vậy trong núi có thú dữ không? Tiểu cười lắc đầu, tuy Mao Sơn có không hiếm động vật, nhưng chỉ là một vài chú sóc hoặc thỏ hoang, rất hiếm loại động vật lớn và hung dữ. Nếu luận về thể hình, thì chú chó Giới Ngôn của chùa cũng thuộc vào hàng top ten!
Hẳn nhiên, tiểu cũng nhắc nhở cô Phật tử rằng, tuy núi không có các loại thú dữ, nhưng cũng không hiếm các loài côn trùng như kiến, chuột, rắn... Hai người lắng nghe lời dặn dò xong, liền vào núi tham quan.
Giới Sân thật cũng có nhân duyên với hai người đó. Lúc rảnh rỗi buổi chiều, tiểu đang quét sân, định hốt rác đem đổ ra ngoài, vừa mở cửa chùa, lại gặp hai thí chủ. Có lẽ không nghĩ có chuyện trùng hợp xảy ra, nên hai bên cứ ngẩn người ra, rồi cười.
Hai vị thí chủ nói, họ tham quan cả ngày, đi vòng hết Mao Sơn; tuy ở đây không phải chốn danh lam thắng cảnh, nhưng phong cảnh thiên nhiên trong lành, an tịnh khiến họ rất vui, chụp nhiều hình, thu hoạch cũng được nhiều thứ. Chợt cô Phật tử hỏi tiểu, không biết chùa có máy vi tính hay không, vì bộ nhớ máy ảnh của cô đã đầy, cần chuyển hình vào ổ USB.
Tiểu dẫn hai người vào phòng vi tính, đúng lúc Giới Ngạo đang ở trong đó, hai thí chủ người chọn hình, người hưng phấn kể cho hai tiểu nghe việc chụp hình hồi trưa. Những cảnh này không có xa lạ gì với các tiểu, nhưng họ có góc nhìn nghệ thuật, nên chụp ảnh rất đẹp.
Thí chủ đang mở từng tấm ảnh cho hai tiểu xem, khi đến tấm nữ thí chủ chụp trong rừng trúc, Giới Ngạo chợt chen vào một câu: Tấm ảnh chụp chung này thật đẹp!
Giới Sân nhìn tấm ảnh, chỉ thấy một mình cô ta đang đứng trong đám trúc, đâu có chụp chung với ai; hai người kia cũng thắc mắc, và cả ba ngạc nhiên nhìn Giới Ngạo. Tiểu ta đưa tay chỉ vào tấm hình, nói: Huynh nhìn đi!
Theo ngón tay của tiểu, Giới Sân chợt phát hiện ra, cách guơng mặt của cô Phật tử chừng mười phân, có một chú rắn nước nhỏ. Tuy biết đây không phải là loại rắn độc, nhưng Giới Sân vẫn cảm thấy nể phục cô Phật tử bội phần: cô dám đứng gần rắn mà chụp hình, khả năng bị rắn cắn là rất có thể xảy ra!
Nhưng bái phục chưa được ba giây, vị nữ thí chủ đã chợt la oai oái, khiến hai tiểu hết cả hồn. Giới Ngôn đang nằm ngủ ngon trên chiếc đôn nhỏ, cũng giựt mình té xuống, không biết xảy ra chuyện gì, nhìn về phía tiểu rồi cụp đuôi chạy biến.
Nữ thí chủ lập cập nói: Sao mà có rắn như vậy, thật là sợ chết người!
Thì ra, lúc chụp hình, cô không hề biết có chú rắn nằm kế bên. Xem cô gái trong hình, cô đang mỉm cười mím chi nhìn ống kính, thần thái rất nhẹ nhàng, hoàn toàn không biết hiểm nguy chỉ chừng trong gang tấc. Khi nguy hiểm đến, cô thật bình tĩnh; khi nguy hiểm đã rời xa, cô lại sợ hãi như vậy. Thật là kỳ lạ!
Thật ra, không có chút gì là lạ, nếu như chúng ta không để tâm, với những nỗi sợ hãi và đau khổ, chúng ta sẽ nhẹ nhàng vượt qua.
Nhưng bái phục chưa được ba giây, vị nữ thí chủ đã chợt la oai oái, khiến hai tiểu hết cả hồn. Giới Ngôn đang nằm ngủ ngon trên chiếc đôn nhỏ, cũng giựt mình té xuống, không biết xảy ra chuyện gì, nhìn về phía tiểu rồi cụp đuôi chạy biến.
Nữ thí chủ lập cập nói: Sao mà có rắn như vậy, thật là sợ chết người!
Thì ra, lúc chụp hình, cô không hề biết có chú rắn nằm kế bên. Xem cô gái trong hình, cô đang mỉm cười mím chi nhìn ống kính, thần thái rất nhẹ nhàng, hoàn toàn không biết hiểm nguy chỉ chừng trong gang tấc. Khi nguy hiểm đến, cô thật bình tĩnh; khi nguy hiểm đã rời xa, cô lại sợ hãi như vậy. Thật là kỳ lạ!
Thật ra, không có chút gì là lạ, nếu như chúng ta không để tâm, với những nỗi sợ hãi và đau khổ, chúng ta sẽ nhẹ nhàng vượt qua.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét