Năm đó, có mấy cô Phật tử lớn tuổi đến chùa; người trưởng đoàn chính là cô Phật tử họ Lý có chồng làm quan chức trên thành thị. Họ đến chùa Thiên Minh vì bà Lý quảng cáo rằng từ khi bà đến chùa này lễ Phật cho đến bây giờ, chồng bà mỗi năm đều thăng quan tiến chức. Lời nói của bà Lý khiến cho mấy người kia cảm thấy hứng thú, yêu cầu bà Lý tổ chức cho nhóm họ đến chùa Thiên Minh lễ Phật.
Mấy cô Phật tử đeo đồ trang sức ngọc châu quý giá, sau khi thắp nhang lạy Phật, liền đi dạo quanh chùa, gặp lúc sư phụ Trí Duyên đang kể chuyện trong chánh điện, tiện thể ngồi nghe, không ngờ bị câu chuyện cuốn hút, im lặng nghe sư phụ kể hết câu chuyện. Sau đó, họ đến trước mặt sư phụ Trí Duyên, mồm năm miệng mười khen câu chuyện sư phụ kể thật có đạo lý, nói từ đó tới giờ họ chưa bao giờ được mở rộng tầm mắt như hôm nay. Một cô Phật tử còn nói rằng cô vốn chăng thích đến chùa này, vì chùa nhỏ quá, lạy Phật chưa chắc có hiệu quả, bây giờ lại cảm thấy mình sai lầm vì đã đánh giá thấp chùa này. Vài cô Phật tử lại thỉnh sư phụ dạy một chút về tri thức Phật học, mới đầu là thỉnh dạy những quyển kinh phù hợp với trình độ của họ, giảng một hồi lại đến vấn đề đeo trang sức gì mới phù hợp để niệm Phật?!
Có cô Phật tử đắc ý lấy trong người ra một tượng phật bằng ngọc nhỏ rất đẹp. Giới Sân không biết gì về giá trị của ngọc phật, nhưng có thể nhìn thấy tượng phật đó được điêu khắc hết sức tinh tế, mấy cô cứ chuyền tay nhau xem, ai cũng bảo đây là loại ngọc tốt. Cô Phật tử nọ có vẻ đắc ý, nói với sư phụ, răng tượng phật bằng ngọc này là do cô mua từ Miến Điện về, giá tiền rất mắc.
Sư phụ Trí Duyên nghe xong liền cười vui vẻ, lấy trong người ra một tượng phật bằng ngọc, nói với mấy cô, ngọc phật này là báu vật của chua. Cô Phật tử đó nghe xong tỏ vẻ mắc cỡ, hỏi sư phụ có muốn bán pho tượng không? Cô ta đưa ra một cái giá rất cao. Sư phụ cười, viên ngọc phật này mà chuyển nhượng là chuyện không thể xảy ra, nhưng nếu như muốn cầu phước cầu an, có thể để cho quý Phật tử lễ lạy. Sư phụ đặt ngọc phật lên trước lư hương nhỏ, quý cô lần lượt đến khấn vái.
Tượng ngọc phật này, Giới Sân đã từng nhìn qua. Năm nọ, có một người đem ngọc khí đến chùa trải tâm vải bày bán, đến khi gần chuyển đi, ông chủ bán ngọc có nhã ý tặng cho sư phụ một tượng ngọc phật, giá cũng không mắc lắm. Đợi họ khấn vái xong, sư phụ cười nói, nếu bàn về giá tiền của ngọc phật, thật ra tượng này không thể nào so với tượng của quý cô, nhưng nếu nói về vấn đề lễ lạy Phật Tổ, hai tượng ngọc phật này không có gì khác nhau cả! Nếu như đeo ngọc phật là để cầu Phật gia hộ, thì không nên dùng tiền bạc để so sánh giá trị của nó, trong lòng của chúng ta muốn lễ lạy chính là đức hạnh của Phật chứ không phải là muốn lễ bái tài sản của Phật.
Mấy cô Phật tử đó có chút hổ thẹn, gật đầu vâng lời. Trong cuộc sống, những chuyện như vậy thường hay xảy ra. Đối đãi với người nào đó, chúng ta thường xem trọng sự giàu có và địa vị của họ và coi nhẹ tinh thần cũng như trí huệ mà người đó có được.
Mấy cô Phật tử đó có chút hổ thẹn, gật đầu vâng lời. Trong cuộc sống, những chuyện như vậy thường hay xảy ra. Đối đãi với người nào đó, chúng ta thường xem trọng sự giàu có và địa vị của họ và coi nhẹ tinh thần cũng như trí huệ mà người đó có được.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét