Nhân ngày Quốc Tế thiếu nhi 1-6, trấn Diểu chuẩn bị tổ chức buổi diễn
văn nghệ. Diễn viên chỉ là những học sinh của hai trường tiểu học trong
trấn. Nhân viên công tác của chính phủ là vị thí chủ thường hay đến
chùa nghe kể chuyện. Chú ta làm “công tác tư tưởng” với sư phụ Trí Huệ,
xin cho hai chú tiểu Giới Si và Giới Trần tham gia biểu diễn một tiết
mục. Suy đi nghĩ lại, sư phụ bèn đồng ý.
Từ trường cải tạo được
thả về, sư phụ được 24 tuổi, do được tính là sai án, nên cơ quan hữu
trách đặc biệt sắp xếp công việc làm cho sư phụ. Do gia đình có nhiều
biến cố, người thân ly tán, sư phụ trở nên khó câu thông với người khác,
có lúc không biết mình nên nói gì, có lúc đi làm, có lúc ở nhà liền mấy
ngày không ra khỏi cửa, người trong cùng đơn vị đều biết sự tình của sư
phụ nên không quản giáo kỷ luật gì nhiều.
Chú nhân
viên công tác chính phủ nghĩ nên cho hai chú biểu diễn võ thuật, nhưng
chùa Thiên Minh không giống như chùa Thiếu Lâm, không có tăng chúng học
võ. Sư phụ Trí Huệ nói, hay là cho hai chú hát một bài. Giới Trần, Giới
Si thường ngày vẫn hay hát, nhưng chỉ là mấy bài hát trên mạng, hầu hết
là tình ca. Thường ngày mấy chú hát không ai lưu ý, chứ một khi tiểu hòa
thượng mà lên sân khấu hát tình ca thì chắc có nước… độn thổ!
Sau
khi bàn bạc, mọi người quyết định cho hai chú lên tụng chú Đại Bi, như
vậy vừa có thể biểu diễn tiết mục, vừa có thể hoằng dương Phật pháp,
nhất cử lưỡng tiện.
Đây là lần đầu tiên kể từ ngày chùa
Thiên Minh kiến lập đến nay mới có người biểu diễn, nên trong chùa ai
nấy đều lo lắng. Hai chú tiểu cũng chưa lên sân khấu diễn xuất bao giờ,
phải luyện tập mấy ngày liên tiếp. Quý sư phụ và Giới Sân làm khán giả
xem thử rồi cho biết ý kiến.
Giới Sân còn đặc biệt chọn
cái mõ hay nhất, đẹp nhất của chùa cho hai chú. Sư phụ Trí Huệ còn căn
dặn Giới Si, Giới Trần khi tụng chú phải trang nghiêm đoan chính, không
thể giống như ngày thường miệng tụng lúng ba lúng búng, khiến quý Phật
tử nghe không rõ, nghĩ sai về kinh Phật thì thật không hay. Quý sư phụ
còn tích cực sửa chữa cách phát âm của hai chú, nên hai chú tiến bộ thấy
rõ. Những chỗ mà hai chú nói ngọng đều phải sửa lại.
Bữa xem biểu diễn, trong chùa chỉ còn lại mỗi một sư huynh trông coi, mọi người đều mặc áo tràng lên trấn để ủng hộ hai chú.
Trấn
Diểu hôm đó thật náo nhiệt, vì buổi biểu diễn này 5 năm mới có một lần.
Rất nhiều người ở các trấn bên cạnh cũng kéo đến xem. Từ xa, mọi người
đã nhìn thấy tấm băng-rôn ghi: "Nhiệt liệt chào mừng Tiểu sư phụ chùa
Thiên Minh đến trấn biểu diễn”.
Quý sư phụ đều lo lắng,
không ngờ họ lại xem trọng tiết mục biểu diễn của chùa Thiên Minh đến
vậy. Giới Sân nắm tay Giới Trần; tay hắn toàn mồ hôi. Tiết mục của hai
chú được xếp cuối cùng, khán giả hình như không ai về trước, đều chờ xem
hai chú biểu diễn. Giới Sân đưa hai chú lên sân khấu. Khán giả rất
đông, nên hai chú rất hồi hộp. Đó là thời khắc mà toàn hội trường an
tịnh, khán thính giả đều yên lặng chờ hai chú biểu diễn. Hai chú đứng
giữa khán đài, mơ màng gõ mõ, không nghe rõ âm thanh.
Đang
yên lặng như vậy, chợt mọi người phát lên tiếng vỗ tay như sâm, micro
truyền lại tiếng tụng kinh của hai chú càng lúc càng to, thậm chí hai
chú tụng còn hay hơn lúc luyện tập ở chùa. Sau khi tụng xong chú Đại Bi,
rất nhiều người yêu cầu hai chú tụng thêm, nên hai chú lại tụng tiếp
Bát Nhã Tâm Kinh. Dù chưa tập dợt lần nào, nhưng hai chú tụng rất nhập
thần. Nhiều người thưa với sư phụ rằng, hai vị tiểu sư phụ biểu diễn hay
quá, tuy nghe không hiểu nội dung nhưng cũng khiến mọi người cảm động!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét