Những cái kệ cũ


Hậu viện phía sau chùa Thiên Minh có một gian phòng chứa đồ cũ, những vật cũ ít dùng đều thường không đành lòng bỏ đi đều được cất vào trong đó. Cái mõ cũ hư, nghĩ hôm nào sẽ sửa lại dùng, nên cũng bỏ vào gian phòng; cái bàn hư hết một chân, lại nghĩ rằng trên đó có nhiều hồi ức, biết rõ là sau này sẽ không dùng được, cũng cứ bỏ vào gian nhà đó; khung hoa văn bị gãy làm hai, cũng nghĩ rằng nó đẹp, không có lý nào để giữ lại, cũng không lý nào bỏ đi, nên cũng bỏ vào đó. Đồ đạc càng lúc càng nhiêu, có khi muốn dùng lại vật cũ, cũng không dễ vào lấy ra, nhưng bỏ đi thì không đành.

Sợ thời tiết mùa mưa làm ẩm ướt đồ đạc cũ, nên chúng tôi quyết định
đặt vào trong gian nhà đó một cái kệ, kệ phân thành bốn tầng. Lúc đầu, chúng tôi đem vật nhỏ để lên tầng trên, sau đó đồ đạc nhiều quá, nên cứ vứt lung tung.

Ngày nọ, đồ đạc nhiều quá khiến cái kệ sập ngã, trong gian nhà cũ đồ đạc đổ sấp thành đống. Quý sư phụ quyết định dứt khoát là phải dọn dẹp lại gian phòng đó. Những đồ đạc cũ được đem ra sân chùa chất thành đống, nhưng rốt cuộc ít có cái nào còn dùng được; những thứ còn dùng được chỉ chiếm khoảng 1/10, hầu hết đều là rác rưởi. Để tổng vệ sinh các phần rác rưởi, quý sư phụ cho gọi xe đến chở đem đi xử lý, một chuyến xe chở không hết. Quý huynh đệ mất cả ngày, các thứ rác rưởi đó mới được thanh lý xong. Căn phòng cũ giờ đã trống trơn, cái kệ mới được thay vao đó, nhìn rất vừa mắt.

Chúng ta luôn luôn tìm lý do để bào chữa cho những khuyết điểm của mình mà không chịu vứt đi. Vậy nên căn phòng trong tâm thức của ta luôn luôn chất đầy những thứ rác rưởi; những thứ rác đó không còn dùng được nữa, chất đầy đến nỗi che kín cả ưu điểm của chúng ta. Đợi đến lúc cái kệ gỗ sụp đổ, chúng ta mới chịu thanh lý; cũng như đợi tâm thức chúng ta chật chội đến nghẹt thở, chúng ta mới chịu buông bỏ, không bằng luôn dọn dẹp vứt bỏ mỗi ngày, như vậy có tiện hơn không?

       

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Xem nhiều nhất