Còn nhớ năm nọ, có một thời gian khá dài, khi đi ngang qua tiệm của nhà
họ Ích, Giới Sân đều không nhìn thấy bà chủ đâu hết, bèn rất lấy làm
thắc mắc.
Giới Ngạo đoán mò: hay do bà ta cãi lộn với ông chủ nên đã trở về nhà mẹ ruột rồi?
Giới Sân nghiêng đầu suy nghĩ. Không thể nào! Bất luận là cãi lộn hay đánh lộn, bà chủ tiệm đều luôn chiếm thế thượng phong, đừng nói chi đến việc
bỏ về nhà mẹ ruột.
Một tháng sau, nghe đâu bà chủ vừa sanh con gái, thì ra bà đi sanh con.
Bà chủ rất thương yêu con, mỗi năm đều bồng bé đến chùa lễ Phật vài lần để cầu phước và xin Phật gia hộ cho con.
Cô gái nhỏ của bà dễ thương hoạt bát, trong chùa ai cũng thích. Giới Sân ưa lén rờ gương mặt tròn ủm dễ thương của bé. Bé cũng lại thích giỡn cùng với hai chú tiểu Giới Si, Giới Trần.
Sắp sinh nhật bốn tuổi của bé, Giới Trần đề nghị mua quà sinh nhật, Giới Si cũng đồng ý, hai chú xuống trấn cả ngày, đem về một hộp quà gói rất đẹp.
Giới Sân tôi biết tỏng hai chú chẳng có bao tiền, chắc chắn không phải món gì đắt lắm, hỏi hai chú bên trong là cái gì, hai chú đều lắc đầu giữ bí mật.
Hôm bà chủ dẫn con gái đến chùa, Giới Trần đem món quà tặng cho bé. Bà chủ rất ngạc nhiên, sau đó mới biết là hai chú tặng quà sinh nhật cho con gái, bèn rất lấy làm hoan hỷ.
Bé gái nhanh tay mở quà. Giới Sân tò mò nhìn xem, thì ra đó là một tấm gương rất đẹp. Bé gái thích thú chạy chơi cùng chùa, đem tấm gương để dưới nắng, tấm gương khúc xạ ánh mặt trời chiếu vào mặt mọi người, khiến ai cũng không dám mở mắt.
Bà chủ la: Con, không được nghịch ngợm!
Bé gái lè lưỡi, chạy đi chỗ khác chơi. Một chút sau, nghe tiếng trẻ khóc, bà chủ giật mình, cùng mấy chú chạy ra xem thử có chuyện gì.
Bé đang đứng giữa chùa, chiếc gương trong bị tay rớt xuống đất, bể ra thành vài mảnh, bé nhìn vào đó và khóc ầm ĩ.
Bà chủ tưởng con gái có chuyện gì, giờ đã an tâm vì thấy con gái chỉ làm bể tấm gương mà hai chú tiểu đã tặng và cũng có phần ái ngại.
Giới Ngạo đoán mò: hay do bà ta cãi lộn với ông chủ nên đã trở về nhà mẹ ruột rồi?
Giới Sân nghiêng đầu suy nghĩ. Không thể nào! Bất luận là cãi lộn hay đánh lộn, bà chủ tiệm đều luôn chiếm thế thượng phong, đừng nói chi đến việc
bỏ về nhà mẹ ruột.
Một tháng sau, nghe đâu bà chủ vừa sanh con gái, thì ra bà đi sanh con.
Bà chủ rất thương yêu con, mỗi năm đều bồng bé đến chùa lễ Phật vài lần để cầu phước và xin Phật gia hộ cho con.
Cô gái nhỏ của bà dễ thương hoạt bát, trong chùa ai cũng thích. Giới Sân ưa lén rờ gương mặt tròn ủm dễ thương của bé. Bé cũng lại thích giỡn cùng với hai chú tiểu Giới Si, Giới Trần.
Sắp sinh nhật bốn tuổi của bé, Giới Trần đề nghị mua quà sinh nhật, Giới Si cũng đồng ý, hai chú xuống trấn cả ngày, đem về một hộp quà gói rất đẹp.
Giới Sân tôi biết tỏng hai chú chẳng có bao tiền, chắc chắn không phải món gì đắt lắm, hỏi hai chú bên trong là cái gì, hai chú đều lắc đầu giữ bí mật.
Hôm bà chủ dẫn con gái đến chùa, Giới Trần đem món quà tặng cho bé. Bà chủ rất ngạc nhiên, sau đó mới biết là hai chú tặng quà sinh nhật cho con gái, bèn rất lấy làm hoan hỷ.
Bé gái nhanh tay mở quà. Giới Sân tò mò nhìn xem, thì ra đó là một tấm gương rất đẹp. Bé gái thích thú chạy chơi cùng chùa, đem tấm gương để dưới nắng, tấm gương khúc xạ ánh mặt trời chiếu vào mặt mọi người, khiến ai cũng không dám mở mắt.
Bà chủ la: Con, không được nghịch ngợm!
Bé gái lè lưỡi, chạy đi chỗ khác chơi. Một chút sau, nghe tiếng trẻ khóc, bà chủ giật mình, cùng mấy chú chạy ra xem thử có chuyện gì.
Bé đang đứng giữa chùa, chiếc gương trong bị tay rớt xuống đất, bể ra thành vài mảnh, bé nhìn vào đó và khóc ầm ĩ.
Bà chủ tưởng con gái có chuyện gì, giờ đã an tâm vì thấy con gái chỉ làm bể tấm gương mà hai chú tiểu đã tặng và cũng có phần ái ngại.
Giới
Trần cười vô tư chạy tới an ủi bé, bé gái cứ khóc to. Giới Trần chỉ tấm
gương bể và nói với bé: Bé xem tấm gương dưới đất kìa, khi chưa bể thì
chỉ nhìn thấy có mỗi một gương mặt, nhưng khi bể thành nhiều mảnh rồi
thì sẽ nhìn thấy rất được nhiều gương mặt, bé hãy thử cười chút đi, sẽ
nhìn thấy nhiều gương mặt đang cười!
Bé gái liền nhìn xuống đất và cười rất lâu. Tuy tiểu Giới Trần cũng chỉ là một đứa bé, nhưng hắn nói rất đúng!
Trước tấm gương đã bị bể mà khóc, bạn sẽ nhìn thấy nhiều gương mặt đang khóc, chỉ khi bạn nhìn vào đó và cười thì sẽ có nhiều gương mặt đang cười cùng bạn. Phải chăng, đó chính là sự khúc xạ của cuộc đời đối với mỗi chúng ta?
Bé gái liền nhìn xuống đất và cười rất lâu. Tuy tiểu Giới Trần cũng chỉ là một đứa bé, nhưng hắn nói rất đúng!
Trước tấm gương đã bị bể mà khóc, bạn sẽ nhìn thấy nhiều gương mặt đang khóc, chỉ khi bạn nhìn vào đó và cười thì sẽ có nhiều gương mặt đang cười cùng bạn. Phải chăng, đó chính là sự khúc xạ của cuộc đời đối với mỗi chúng ta?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét