Quyển nhật ký

Mấy hôm trước, em họ của sư huynh Giới Ưu ở thành phố đến Trấn Diểu du lịch. Anh ta họ Tề, làm việc cho một xí nghiệp lớn, thu nhập hàng tháng rất cao, đãi ngộ cũng không đến nỗi nào, thật là một công việc lý tưởng mà mọi người đều mong muốn, nhưng anh thường không vui. Sư huynh Giới Ưu muốn khai đạo cho anh nên sẵn dịp này, dẫn anh ta đến chùa, hy vọng sư phụ sẽ giúp cho người em họ giải trừ được phiền não.

Hôm đó đúng vào lúc sư phụ Trí Duyên đang kể chuyện, anh ta ngồi trong góc chánh điện, tâm tư có vẻ nặng nề, cố gắng tập trung tinh thần nghe chuyện.

Kết thúc buổi kể chuyện, sư huynh Giới Ưu dẫn người em họ đến trước mặt sư phụ Trí Duyên, nói rõ nguyên nhân anh ta đến chùa. Sư phụ cười nói: “Thật ra lúc nãy nhìn thấy tướng chú không để tâm là biết ngay chú đang gặp phiền não rồi”.

Sư phụ tiếp: “Hãy nói phiền não của chú cho ta nghe thử xem”. Anh này than thở: “Con có rất nhiều phiền não”. Sau đó, anh lại đem trong hành lý tùy thân ra một quyển nhật ký. Quyển tập ghi đầy sự việc vài năm sau này khi anh ta làm trong xí nghiệp. Anh ta vừa lật từng trang nhật ký, vừa kể những khổ não trong cuộc sống của mình.

Sư phụ im lặng nghe, rồi bảo: “Chú nên ở lại trong chùa một đêm. Chiều mai, ta sẽ giúp chú giải quyết hết phiền não”.

Anh ta vừa kinh ngạc vừa mừng vui, thậm chí còn có chút hoài nghi.

Giới Sân lấy làm lạ. Sư phụ Trí Duyên có thần thông gì để có thể hóa giải những nội kết phiền muộn của anh ta? Nhưng tạm thời chú không tiện hỏi.

Đêm hôm đó, sư phụ gọi Giới Sân đến thiền phòng, đưa Giới Sân tiền, bảo tiểu sáng mai đến tiệm bách hóa mua một quyển tập viết nhật ký. Giới Sân không biết sư phụ có bí quyết gì, nhưng cũng vâng lời thầy dạy.

Chiều hôm sau, anh Phật tử họ Tề đã đứng ở chánh điện chờ sư phụ Trí Duyên từ sớm. Sư phụ đem ra quyển nhật ký mà Giới Sân mới mua về lúc sáng đưa cho anh ta.

Anh ta lật quyển nhật ký còn trắng tinh rồi nhìn sư phụ, mù tịt.

Sư phụ cười: “Cùng là một quyển tập đẹp đẽ, tại sao chú không viết những niềm vui, lại viết đầy những tâm tư phiền não như vậy?”.

Sư phụ chìa tay ra, bảo: “Đưa nó cho ta”.
Anh ta trơ ra, rồi chợt hiểu ý, trao vội quyển nhật ký của mình qua tay sư phụ.

Sư phụ dạy: “Quyển nhật ký đẹp đẽ và trắng tinh có thể ghi vào đó những niềm vui, hạnh phúc, cũng có thể ghi vào những phiền não, chú có quyền lựa chọn”.

Tâm người cũng giống vậy thôi, cũng như một quyển sách, tại sao chúng ta không ghi vào đó thật nhiều niềm vui mà lại ghi vào đó những phiền não chằng chịt như vậy?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Xem nhiều nhất