Ngoài việc có cái đầu nhẵn ra thì hai tiểu sư đệ Giới Si và Giới Trần
cũng không khác gì mấy đứa trẻ tiểu học dưới núi: mỗi ngày hai lần làm
bài tập do sư phụ Trí Duyên và sư phụ Trí Huệ phụ trách giảng dạy, thời
gian còn lại các chú chỉ lòng vòng chạy nhảy quanh chùa.
Những cách đùa giỡn của mấy đứa trẻ dưới núi được hai chú bắt chước rất nhanh, thỉnh thoảng lại sáng tạo thêm vài trò mới.
Dĩ nhiên các chú không có các thứ đồ chơi mắc tiền, chỉ một vài thứ tự chế như đánh cọc, nhảy dây, đá cầu… Trẻ con dễ dàng phát hiện những niềm vui vốn không liên hệ gì tới tiền bạc.
Hôm nọ, Giới Sân đang quét chùa,
chợt nghe hai chú tiểu kêu “ái da, ái da”, bèn ngước đầu lên nhìn, thấy hai chú đang thi nhảy xa, vẽ trên đất một đường dài màu trắng, lần lượt nhảy tới nhảy lui. Giới Sân nghĩ, Giới Trần chắc là thua thôi, vì Giới Si cao to hơn, thường ngày lại hoạt động nhiều hơn.
Tiểu bèn ngồi lên bậc tam cấp nơi sân chùa, nhìn hai chú thi nhảy, không ngờ phát hiện thấy Giới Trần nhảy không thua kém gì Giới Si. Vừa nhảy, hai chú vừa không ngừng tranh cãi xem ai nhảy xa hơn. Giới Ngạo đi ngang, cười ngạo hai tiểu sư đệ: Nhảy ngắn như vậy mà không biết mắc cỡ, còn bày đặt thi với đua.
Hai chú không chịu thua, muốn thi nhảy cùng sư huynh Giới Ngạo. Giới Ngạo đồng ý, một mình chấp hai chú.
Giới Trần, Giới Si cùng thương lượng. Cuộc thi cần có thắng bại, nếu hai chú thắng, sẽ làm sư huynh Giới Ngạo một ngày.
Giới Sân bị cuộc thi thu hút, đứng một bên nhìn hai chú nhảy. Tuy hai chú nhảy không xa, nhưng nếu cộng lại thì cũng không ngắn lắm. Giới Sân đoán, lần này Giới Ngạo sẽ thua chắc thôi.
Tiểu Giới Ngạo nhìn thấy hai chú nhảy, cũng lo lắng, rờ đầu suy nghĩ tìm cách đối phó.
Tới lượt mình, Giới Ngạo chuyển người, thụt lùi mấy bước, lấy đà chạy trợ lực, sau đó phóng nhanh về phía trước. Bước nhảy của chú rất xa, vượt qua cái mức mà hai tiểu đã làm dấu trước đó. Hai tiểu không ngờ sư huynh Giới Ngạo có thủ đoạn, liền nói: Sư huynh ăn gian.
Giới Ngạo thấy rằng mình thắng hai sư đệ theo cách không lấy gì làm hay ho lắm, nhưng cũng lè lưỡi nói: Huynh thắng rồi. Nói xong, tiểu ta liền chạy tuốt vào chánh điện.
Giới Sân chúm miệng cười. Tuy Giới Ngạo dùng thủ đoạn để thắng cuộc thi, nhưng phương pháp đó không phải không có lý.
Trong khi chúng ta xử lý các sự tình, không cứ nhất thiết lúc nào cũng dùng sức để tiến lên. Đôi khi chúng ta cũng phải thối lui một chút để lấy đà. Thối lui nhưng kết quả lại là sự thành công.
Những cách đùa giỡn của mấy đứa trẻ dưới núi được hai chú bắt chước rất nhanh, thỉnh thoảng lại sáng tạo thêm vài trò mới.
Dĩ nhiên các chú không có các thứ đồ chơi mắc tiền, chỉ một vài thứ tự chế như đánh cọc, nhảy dây, đá cầu… Trẻ con dễ dàng phát hiện những niềm vui vốn không liên hệ gì tới tiền bạc.
Hôm nọ, Giới Sân đang quét chùa,
chợt nghe hai chú tiểu kêu “ái da, ái da”, bèn ngước đầu lên nhìn, thấy hai chú đang thi nhảy xa, vẽ trên đất một đường dài màu trắng, lần lượt nhảy tới nhảy lui. Giới Sân nghĩ, Giới Trần chắc là thua thôi, vì Giới Si cao to hơn, thường ngày lại hoạt động nhiều hơn.
Tiểu bèn ngồi lên bậc tam cấp nơi sân chùa, nhìn hai chú thi nhảy, không ngờ phát hiện thấy Giới Trần nhảy không thua kém gì Giới Si. Vừa nhảy, hai chú vừa không ngừng tranh cãi xem ai nhảy xa hơn. Giới Ngạo đi ngang, cười ngạo hai tiểu sư đệ: Nhảy ngắn như vậy mà không biết mắc cỡ, còn bày đặt thi với đua.
Hai chú không chịu thua, muốn thi nhảy cùng sư huynh Giới Ngạo. Giới Ngạo đồng ý, một mình chấp hai chú.
Giới Trần, Giới Si cùng thương lượng. Cuộc thi cần có thắng bại, nếu hai chú thắng, sẽ làm sư huynh Giới Ngạo một ngày.
Giới Sân bị cuộc thi thu hút, đứng một bên nhìn hai chú nhảy. Tuy hai chú nhảy không xa, nhưng nếu cộng lại thì cũng không ngắn lắm. Giới Sân đoán, lần này Giới Ngạo sẽ thua chắc thôi.
Tiểu Giới Ngạo nhìn thấy hai chú nhảy, cũng lo lắng, rờ đầu suy nghĩ tìm cách đối phó.
Tới lượt mình, Giới Ngạo chuyển người, thụt lùi mấy bước, lấy đà chạy trợ lực, sau đó phóng nhanh về phía trước. Bước nhảy của chú rất xa, vượt qua cái mức mà hai tiểu đã làm dấu trước đó. Hai tiểu không ngờ sư huynh Giới Ngạo có thủ đoạn, liền nói: Sư huynh ăn gian.
Giới Ngạo thấy rằng mình thắng hai sư đệ theo cách không lấy gì làm hay ho lắm, nhưng cũng lè lưỡi nói: Huynh thắng rồi. Nói xong, tiểu ta liền chạy tuốt vào chánh điện.
Giới Sân chúm miệng cười. Tuy Giới Ngạo dùng thủ đoạn để thắng cuộc thi, nhưng phương pháp đó không phải không có lý.
Trong khi chúng ta xử lý các sự tình, không cứ nhất thiết lúc nào cũng dùng sức để tiến lên. Đôi khi chúng ta cũng phải thối lui một chút để lấy đà. Thối lui nhưng kết quả lại là sự thành công.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét