Chẳng hạn, lúc đầu bạn thấy khó chịu khi
gặp
một đứa trẻ hiếu động, chạy nhảy la hét ồn ào. Bạn có thể
la mắng
quở phạt nó. Nhưng khi đã hiểu
rõ rằng
bản tánh tự nhiên của trẻ con là hiếu động
và
đùa nghịch thì bạn sẽ không
còn phiền
trách chúng nữa. Khi xả bỏ thì mọi khó chịu sẽ tan biến. Tại sao
mọi khó
chịu tan biến? Bởi vì chúng ta đã
chấp
nhận bản chất tự nhiên của trẻ con. Cái nhìn của chúng ta
đã thay
đổi. Chúng ta chấp nhận bản chất tự nhiên của mọi vật.
Chúng ta xả
bỏ tất cả. Giờ đây, tâm chúng ta bình
an hơn, có chánh kiến, có sự hiểu biết đúng
đắn.
Cũng vậy, quán sát bản chất của tâm nhiều lần, ta sẽ hiểu rõ rằng tâm chỉ là tâm,
không có gì khác. Đường lối của tâm
cũng chỉ
là như vậy... như vậy mà thôi. Đó
là
bản chất tự nhiên của tâm. Nếu thấy được
điều
này một cách rõ ràng thì ta không còn chấp trước vào sự suy
nghĩ và
cảm giác. Ta sẽ không thêm gì vào đó
nữa nếu
ta luôn luôn tâm niệm rằng "đó chỉ là
đường lối của tâm mà thôi." Khi tâm thật sự hiểu rõ thì tâm
sẽ xả
bỏ tất cả. Suy nghĩ và cảm giác vẫn còn đó,
nhưng chúng mất hết tác dụng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét